Tác nghiệp về bảo vệ môi trường tại bán đảo Sơn Trà, Đà Nẵng (ảnh Danh Việt)
Sứ mệnh thiêng liêng
Nếu lịch sử là bản trường ca của dân tộc, thì báo chí chính là nhịp trống xung trận, là lời ca vang dội thức tỉnh lòng người. Ngay từ những ngày đầu khai sinh, báo chí cách mạng gắn chặt với sự nghiệp giải phóng dân tộc. Tất cả đều thể hiện tinh thần không khuất phục, không lùi bước trước cường quyền.
Giữa lằn ranh sống chết, giữa tiếng súng và lửa đạn, những nhà báo – người lính thời chiến miệt mài ghi chép, phản ánh thực tế bằng chính máu và nước mắt. Họ không chỉ làm báo để đưa tin, mà còn để khơi dậy tinh thần yêu nước, để dẫn lối quần chúng đứng dậy đấu tranh chống giặc ngoại xâm. Từ đó đến nay, lớp lớp nhà báo nối tiếp nhau viết nên những trang sử bằng mực đỏ và trái tim nóng bỏng; họ sống và viết vì lí tưởng cách mạng, phụng sự Nhân dân, Tổ quốc.
Thời chiến tranh, họ là những nhà báo, phóng viên chiến trường, bám sát mặt trận để phản ánh hiện thực khốc liệt. Thời bình, họ là những người đi vào vùng tâm dịch bệnh, thiên tai, vào các điểm nóng xã hội, nơi những nguy cơ và cạm bẫy luôn rình rập. Bất chấp hiểm nguy, họ vẫn dấn thân, xông pha – bởi hơn cả một công việc, nghề báo là sứ mệnh mang trong mình niềm tin vào sự thật, công lí và sự thay đổi tích cực.
Một tấm ảnh có thể làm thay đổi chính sách; bài điều tra có thể phơi bày tội ác. Một bản tin thời sự đúng lúc có thể cứu cả một cộng đồng khỏi hiểm họa. Đó không phải là chuyện hư cấu, mà là minh chứng sống động cho bấc tranh báo chí chính nghĩa.
Chúng ta không thể quên những hình ảnh phóng viên, nhà báo đã hi sinh; con số 512 nhà báo, phóng viên liệt sĩ trong thời chiến đã làm cho trái tim ta thắt lại. Bên cạnh đội ngũ làm báo giữa thời bình, để lại nhiều bài học xúc động về trách nhiệm nghề nghiệp và lòng quả cảm không khoan nhượng.
Với bao nhà báo từng bí mật điều tra các vụ án, phanh phui tham nhũng, dấn thân vào hang ổ tội phạm, đối mặt với bao thị phi, đe dọa, đánh đập, cướp tài sản – tất cả vì khát vọng đem lại ánh sáng cho những vùng tối của cuộc sống.
Đằng sau ánh hào quang của các tờ báo, bản tin truyền hình, clip phóng sự là hàng chục ngàn con người thầm lặng. Họ là nhà báo, phóng viên, kĩ thuật viên âm thanh, ánh sáng, v.v. ngày đêm soi từng dòng chữ, dãi nắng dầm mưa ghi từng thước phim quý, hình ảnh hay - những mắt xích tưởng chừng vô hình nhưng không thể thiếu trong những bộ máy báo chí.
Tác nghiệp công tác huấn luyện sẵn sàng chiến đấu tại lữ đoàn Đặc công Hải quân 126 - Quân chủng Hải quân (ảnh Danh Việt)
Không cần danh vọng
Không cần sân khấu, ánh đèn hoặc danh vọng, họ chỉ cần sự thật được bảo vệ. Trong mắt họ, vinh quang lớn nhất không phải là giải thưởng nghề nghiệp, mà là niềm tin của độc giả, là phản hồi tích cực từ cộng đồng, là sự thay đổi – dù nhỏ mà tác phẩm báo chí mang lại.
Nghề báo không có ca trực cố định, nhưng họ thức trắng đêm về thời sự, tin nóng, ăn vội giữa bản thảo, ngủ gật bên hiện trường. Nhưng họ không bao giờ rời bỏ cuộc chơi, bởi đó là trách nhiệm thiêng liêng với công chúng, là lời thề bất thành văn của những người mang danh nhà báo.
Bước vào kỉ nguyên số, báo chí đối mặt với muôn vàn thách thức: tin giả, mạng xã hội, thông tin đa chiều nhiễu loạn, thương mại hóa truyền thông, v.v. Nhưng chính lúc này, vai trò của người làm báo càng trở nên thiết yếu. Họ không chỉ là “người kể chuyện”, mà là người kiểm chứng, phản biện, định hướng và dẫn dắt dư luận.
Nhà báo chụp hình với các cựu chiến binh trong một chuyến công tác
Đó là lí do vì sao báo chí hôm nay cần những nhà báo bản lĩnh chính trị, tỉnh táo và có năng lực công nghệ, để không bị cuốn trôi trong dòng xoáy, kinh tế, dòng chảy thông tin mà vẫn giữ vững được hồn cốt nghề nghiệp: trung thực, nhân văn và trách nhiệm xã hội.
Trong một thế giới mà ngôn từ có thể thay đổi số phận, nơi tin tức có thể xoay chuyển cục diện, thì mỗi bài viết, mỗi bản tin cần được viết bằng trí tuệ, bằng đạo đức và bằng cái tâm trong sáng.
100 năm – ngần ấy thời gian, một hành trình đầy vinh quang nhưng cũng ngập tràn gian khổ, chồng chất khó khăn. Dịp kỉ niệm này không chỉ là thời điểm để tôn vinh các nhà báo đã có nhiều đóng góp, mà còn là dịp để chúng ta cúi đầu tri ân những người đã ngã xuống vì nghề – vì sự thật, công lí, Nhân dân và Tổ quốc.
Nghề báo là nghề đặc thù, nơi ranh giới giữa vinh quang và hiểm nguy. Nhưng chính vì điều đó, nghề báo lại trở thành đỉnh cao của đạo đức và trách nhiệm.
Chúng ta biết ơn đội ngũ làm báo – không chỉ vì họ đã làm tròn bổn phận người đưa tin, mà vì họ đã giữ được ngọn lửa trung thực trong một thế giới đôi khi bị lu mờ bởi ồn ào, ích kỉ, toan tính vì vụ lợi riêng.
Khép lại một thế kỉ, báo chí Cách mạng Việt Nam vẫn không ngừng vươn lên, thích ứng, chuyển mình. Nhưng điều cốt lõi là ngọn lửa yêu nghề, là bản lĩnh trung thực luôn được gìn giữ, truyền tiếp. Và hàng ngàn nhà báo không tên, không tuổi, vẫn đang miệt mài bám trụ giữa vùng lũ, trùng khơi, vùng sâu vùng xa, giữa phố thị nhộn nhịp hay những góc khuất đời sống để phụng sự Nhân dân, đất nước văn minh, nhân ái và thịnh vượng.
Theo Phạm Công Trình/Ngaymoionline.vn