Phạm Hải Nguyên sinh 2012 tại Lạng Sơn, năm nay vào lớp 8 Trường THCS Hoàng Văn Thụ, phường Kỳ Lừa, tỉnh Lạng Sơn. Nguyên sinh ra trong một gia đình không có ai theo nghệ thuật, nhưng ngay từ lúc 5 tuổi, em đã bộc lộ khả năng vẽ tranh. Nguyên được gia đình cho đi học lớp vẽ của họa sĩ Hoàng Văn Điểm ở Lạng Sơn từ năm lớp 4 (2022), học chung với Hoàng Nhật Quang (cũng sinh 2012). Lớp vẽ này là có nhiều bạn vẽ khá đẹp, nhưng Hoàng Nhật Quang và Phạm Hải Nguyên nổi bật hơn một chút.

Điểm đặc biệt nhất, tại Giải thưởng Thiếu nhi Dế Mèn, Hoàng Nhật Quang từng được trao giải Khát vọng Dế Mèn năm 2023, còn Phạm Hải Nguyên được trao giải Khát vọng Dế Mèn năm 2025. Nhận xét về Quang và Nguyên, họa sĩ Thành Chương nói: “Các bạn nhỏ bây giờ không chỉ có nhiều điều kiện để xem, để học, để vẽ, mà quan trọng nhất là thích vẽ gì thì được vẽ nấy. Thời trước hoặc thời của chúng tôi, ngoài nét hồn nhiên, trong sáng, thì trẻ em không phải muốn vẽ gì cũng được vẽ nấy đâu. Trong sự tự do bày tỏ này, đã có vài em nổi trội hơn các bạn đồng trang lứa, vẽ rất có nét có hồn, vẽ rất vững vàng, quả là đáng vui mừng”.
Sau khi biết tin Phạm Hải Nguyên được giải Khát vọng Dế Mèn 2025, Artonis đã có ý tưởng tạo điều kiện để Nguyên tổ chức một triển lãm tại Sài Gòn, nhằm đưa tranh của em đến gần với công chúng và tiếp thêm động lực cho hành trình sáng tác đã được hình thành. Chị Trần Phương Uyên - điều hành 22 Gallery - cũng có cùng ý tưởng này, nên đã đồng hành cùng Artonis để phối hợp tổ chức triển lãm này, bởi cả hai đều dành nhiều tình cảm cho tranh của Phạm Hải Nguyên. Đây là triển lãm cá nhân thứ hai của em, sau lần đầu tiên mang tên Góc nhìn đa chiều, trưng bày 44 tác phẩm tại Hà Nội; lần này tại Sài Gòn, bày 35 trang, do anh Lý Đợi làm giám tuyển.

Những ngày cuối cùng của dịp nghỉ Hè, triển lãm Giấc mơ mang tên mình như là món quà nhỏ mà Artonis, 22 Gallery và gia đình muốn dành tặng cho Phạm Hải Nguyên, cũng như những công chúng đặc biệt, còn trong độ tuổi đi học phổ thông. Xem tranh của Nguyên, biết đâu các em sẽ tìm ra cảm hứng cho chính mình.
Phạm Hải Nguyên chia sẻ: “Triển lãm cá nhân lần thứ hai của em diễn ra sau khi nhận giải thưởng Khát vọng Dế Mèn 2025 vào tháng 5 vừa rồi tại Hà Nội. Giải thưởng mang đến cho em một nguồn động viên to lớn. Được lắng nghe các ý kiến đánh giá của các hoạ sĩ lâu năm trong nghề đã giúp em tự tin hơn về sự lựa chọn cá nhân trong hội hoạ. Với em, giải thưởng không chỉ ghi dấu thành tựu cá nhân, mà còn là sự công nhận bước đầu từ các họa sĩ dày dạn kinh nghiệm trong nghề. Điều này khiến em cảm thấy mình không cô đơn trên hành trình nghệ thuật hội hoạ trừu tượng, mà được tiếp thêm sức mạnh từ những người đã đi trước.
Cảm giác được khích lệ và động viên từ giải thưởng khiến em thấm thía hơn về khát vọng theo đuổi giấc mơ nghệ thuật hội hoạ của mình. Em muốn tạo ra những tác phẩm không chỉ thể hiện bản thân mà còn ghi dấu ấn đặc biệt trong lòng người xem. Mỗi bức tranh là một câu chuyện, một cảm xúc mà em muốn chia sẻ với người yêu hội hoạ. Triển lãm lần này không chỉ là cơ hội để em thể hiện nghệ thuật của mình, mà còn là dịp để em kết nối với cộng đồng yêu nghệ thuật.
Với lòng nhiệt huyết và sự quyết tâm, em sẽ tiếp tục khám phá, sáng tạo và không ngừng phấn đấu để biến ước mơ thành hiện thực, để mỗi tác phẩm đều mang một dấu ấn riêng biệt, phản ánh tâm hồn và khát vọng của chính mình và cũng là để khẳng định vị trí của mình trong lĩnh vực hội họa trong tương lai”.

Tuổi còn nhỏ, ở cùng thành phố nhỏ, lại học vẽ chung thầy, chơi chung, nên việc tranh của Phạm Hải Nguyên và Hoàng Nhật Quang có nét tương đồng ở giai đoạn đầu, có ảnh hưởng qua lại, cũng là chuyện khá bình thường. Nhưng có điều lạ, tại lớp vẽ có nhiều chục học viên của Hoàng Văn Điểm, chỉ có Quang và Nguyên vẽ theo lối riêng, không giống như thầy Điểm hoặc các bạn cùng trang lứa. Sau mấy năm chơi chung và vẽ chung, đến nay, nếu tranh của Hoàng Nhật Quang thiên nhiều về tinh thần biểu hiện, còn Phạm Hải Nguyên thì thiên nhiều về tinh thần biểu tượng và trừu tượng.
Họa sĩ Hoàng Văn Điểm nhận xét: “Tranh của Phạm Hải Nguyên là một hành trình sáng tạo đầy cá tính, nơi sự hồn nhiên tuổi nhỏ hòa quyện cùng tư duy nghệ thuật hiện đại, đậm chất trừu tượng. Lấy cảm hứng từ danh họa Picasso, Nguyên không sao chép, mà phóng khoáng biến đổi hình ảnh thành những mảnh ghép ý niệm, phá vỡ quy tắc truyền thống, để tạo nên một thế giới riêng đầy bí ẩn và gợi mở.

Điểm độc đáo trong tranh em chính là cách kết hợp tài tình giữa hình ảnh và chữ viết tiếng Anh. Những con chữ xuất hiện không mang tính giải thích trực tiếp, mà như những mật mã, gợi ý để người xem tự khám phá thông điệp ẩn sau nét vẽ. Cách tiếp cận này khiến mỗi bức tranh không chỉ là tác phẩm thị giác, mà còn là một cuộc đối thoại mở giữa họa sĩ nhí và khán giả. Người xem buộc phải suy ngẫm, đặt câu hỏi và tự tìm câu trả lời, từ đó kết nối cảm xúc cá nhân với tác phẩm.
Về bố cục, Nguyên sử dụng đường nét phóng khoáng, màu sắc táo bạo và sắp xếp hình ảnh theo lối phi logic, tạo cảm giác tự do, như thể em đang vẽ bằng trực giác thuần khiết nhất. Những biểu tượng trong tranh dù đơn giản nhưng giàu sức gợi, phản ánh góc nhìn trẻ thơ, nhưng không kém phần sâu sắc về thế giới xung quanh”.
Ngoài thần tượng họa sĩ Pablo Picasso, tại Việt Nam, Phạm Hải Nguyên rất thần tượng họa sĩ Lê Kinh Tài… Hỏi vì sao thích? “Em thấy các thầy vẽ rất tự do, nhưng luôn nói được điều mình mong muốn”. Phạm Hải Nguyên nói rằng sau này có dịp sẽ đi các bảo tàng và qua cả quê hương Pablo Picasso để xem tranh của ông. Còn nhân triển lãm lần này, gia đình sẽ đưa Nguyên lên Kon Tum để gặp gỡ và xem xưởng vẽ của Lê Kinh Tài, trước khi trở về Lạng Sơn để đi học.

Từng giám tuyển nhiều triển lãm, nhưng riêng năm 2025, Lý Đợi đã làm Những linh hồn ẩn giấu 2 của Hoàng Nhật Quang tại Huyen Art House, khai mạc hôm 27/6, được người xem yêu thích nên kéo dài đến hết tháng 7/2025. Bây giờ là Giấc mơ mang tên mình của Phạm Hải Nguyên, do Artonis và 22 Gallery tổ chức, cũng hy vọng sẽ được yêu thích.
Lý Đợi chia sẻ: “Đây là một cơ duyên khó gặp lần thứ hai trong đời làm giám tuyển, vì dễ chi có hai bạn vẽ tranh cùng tuổi, sống cùng thành phố, học cùng thầy và triển lãm cùng năm, gần như kế tiếp nhau. Quan trọng hơn, trong các cái cùng ấy, nếu xem kỹ, sẽ thấy Quang và Nguyên đã dần rẽ lối để xa nhau trong cách sáng tác, ấy là điều đáng quý. Các em còn rất nhỏ, tương lai có thể trở thành họa sĩ hoặc không, không thể nói trước được, nhưng sau khi trưởng thành, khi nhìn lại, chắc hẳn giai đoạn này là một kỷ niệm vui trong đời, vì gia đình và thầy cô không mấy đặt nặng chuyện các em nên làm gì, sẽ trở thành gì, mà miễn sao thấy yêu thích, thoải mái là được”.
BTC (T/H)